Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

Được danh và được thể


 Có vị Thiền khách hỏi Thiền Sư Tánh Không:
-Thế nào là ý Tổ Sư từ Ấn Độ sang ?
Tánh Không đáp:
-Như có người bị té dưới giếng sâu ngàn trượng, không có một tất dây, đợi chừng nào người ấy lên sẽ đáp ông.
Ngưỡng Sơn Huệ Tịch nghe nói vậy thắc mắc đem hỏi Ngài Đam Nguyên:
-Người ở dưới giếng làm sau lên được?
Đam Nguyên quở:
-Kẻ si! Ai ở dưới giếng?
Sau đến Qui Sơn, Huệ Tịch lại đem câu ấy hỏi:
- Người ở dưới giếng làm sau lên được?
Qui Sơn liền gọi:
-Huệ Tịch!
Huệ Tịch đáp:
-Dạ !
Qui Sơn liền bảo:
-Ra rồi! Ra rồi!
Ngay đó Huệ Tịch liền ngộ. Ngài nói:
-Tôi ở chỗ Đam Nguyên được danh, ở chỗ Qui Sơn được thể.
Bình:
Vì sao Ngài nói ở chỗ Đam Nguyên được danh? Vì sao ở chỗ Qui Sơn được thể?
Bởi Ngài Ngưỡng Sơn cứ đinh ninh rằng, có người ở dưới lên, ngờ đâu bị gạt một cách đáng thương. Thấy vậy Ngài Đam Nguyên bèn phá gỡ cho, liền bảo: - Kẻ si! Ai ở dưới giếng?  Huệ Tịch liền nhận ra lỗi trước, tuy nhiên chỉ mới nhận ra cái lý không người dưới giếng mà chưa thật thấy chính mình. Đến Qui Sơn gọi: Huệ Tịch. Đáp: Dạ! Bảo: Ra rồi! Ra rồi! Là chỉ rõ cái thể hiện tiền. Huệ Tịch ngay đó vỡ lẽ: chính mình vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét