Thượng Tọa Pháp Minh là cháu trong tông Vân Môn. Sau khi ngộ đạo, Ngài về quê và chuyên đi tụng đám, gặp ai mời uống rượu ăn thịt thì xáp vô nhậu đến say mèm, còn ai mời ăn chay thì nhất định từ chối.
Như thế trải qua mười mấy năm. Một hôm Ngài bảo trong chúng:
- Mai ta tịch đây!
Chúng không ai tin cả.
Sáng hôm sau Ngài la to:
- Ta đi đây, hãy đến nghe ta nói kệ:
Bình sanh túy lúy điên quyết
Túy lúy khước hữu phân biệt
Kim triêu tửu tỉnh hà xứ
Dương liễu ngạn, hiểu phong tàn nguyệt.
Dịch:
Bình sanh trong say té ngã
Trong say lại có phân biệt
Sáng nay tỉnh rượu đi đâu
Bờ dương liễu, trăng tàn gió sớm.
Ngài nói kệ xong liền tịch.
Bình:
Một con người say khướt đã bao nhiêu năm, công hạnh theo thông thường không có. Một người tu như vậy thật lạ. Vậy mà trước phút ra đi vĩnh viễn khỏi cuộc đời lại hẹn được ngày giờ, lại nói lên điều uẩn áo. Tâm hạnh Thiền Sư thật khó lường.
Phải nói sao cho phải? Rằng say phải hay tỉnh phải? Thế nào là phải ?
Nhìn trên hiện tượng quyết đoán bản chất, đâu là chân lý ?
Người như vậy còn say còn tỉnh nữa sao?
Phải nói với Ngài thế nào cho phải?
Chỗ về của Ngài là đâu ?
- Bờ dương liễu, trăng tàn gió sớm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét