Không thể vừa tu hành vừa nghiền ngẫm
kinh giáo, hoặc lúc nào cũng đem nội dung, pháp nghĩa trong kinh giáo ra
đối chiếu với tình hình tu hành của mình, đó là một thứ nhiễu loạn, là
đại chướng trong việc tu hành.
Trước hết chúng ta khẳng định câu nói
của Khổng Tử "Dân có thể khiến họ làm theo, chẳng thể khiến họ hiểu
biết" (dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi). Câu nói có nghĩa là đại
chúng thông thường hiểu càng ít thì càng có thể chuyên tâm nhất ý cứ
theo phương pháp giản đơn của thầy dạy cho mà đi sâu vào một môn chuyên
chú tu hành và thu được lợi ích. Cho nên người trình độ thấp, thậm chí
người mù chữ chưa từng đọc qua sách vở cũng không phải là không tiếp thu
được nhiều về Phật pháp, ví dụ Lục Tổ Huệ Năng theo truyền thuyết là
người tiều phu đốn củi chưa hề đọc sách, mà cuối cùng đã trở thành vị tổ
sư thứ sáu trong lịch sử Thiền Tông Trung Quốc.
Song căn cứ vào nội dung của "Lục Tổ
đàn kinh" và căn cứ vào khảo sát của các học giả thì đại sư Huệ Năng tuy
chẳng phải là một vị học giả, nhưng không thể nói rằng Ngài là người mù
chữ. Vì thế, theo truyền thuyết, trong lịch sử Phật giáo Trung Quốc,
người mù chữ trở thành tổ sư Phật giáo, hơn nữa có ảnh hưởng sâu xa rộng
lớn đối với Phật giáo thì là độc nhất vô nhị. Bắt đầu từ đức Thích Ca
Thế Tôn trong Phật giáo Ấn Độ truyền nối cho đến các vị tổ sư ở các đời
Trung Quốc đều là các bậc trí thức, các nhà đại học vấn hiểu rộng ngũ
minh, hiểu rộng học vấn trong nước và ngoài nước.
Loài người thượng thượng đẳng thì
chẳng cần giáo dục, chẳng cần văn hóa mà là tự thông suốt tất cả, họ có
thể nắm được cái lý cơ bản để quán thông cái sự toàn thể, chứ không phải
từ trong sự nhận biết vạn sự vạn việc vụn vặt tủn mủn mà thấy cái lý
thống nhất. Đúng như trong bài ca "Vĩnh Gia đại sư chứng đạo" có câu:
"Vạch lá tìm cành ta chẳng thể" (trích diệp tầm chi ngã bất năng) và
"Xuống biển đếm cát chỉ nhọc mình" (nhập hải toán sa đồ tự khốn), có
nghĩa là từ hiểu một mà hiểu cả trăm, chẳng cần phải tủn mủn vụn vặt.
Học pháp là biết rõ cái lý để mà hiểu
thấu cái gốc, học Phật là kiến tín mà thành Phật, đương nhiên chẳng cần
tri thức và học vấn. Thế nhưng sau khi kiến tính và ngộ rồi, vì lợi ích
chúng sinh nên phải thông hiểu kinh giáo, trau giồi tri thức để làm công
cụ lợi sinh.
Những người trung thượng đẳng và trung
hạ đẳng phải dựa vào sinh giáo, học hỏi minh sư mới có được chuẩn mực
tu hành và phương hướng học tập, nếu không thì tu hành, luyện tập một
cách mù quáng. Trước khi gặp được minh sư, hoặc sau khi đã gặp được minh
sư, cần phải căn cứ vào kinh giáo mới có thể lựa chọn được minh sư thật
hay giả. Nếu thuận với kinh giáo, thâm nhập pháp lý, hiểu rõ pháp nghĩa
thì đó là minh sư thật. Nếu chỉ đem những điều tự mình ức đoán và những
điều cảm ứng, kinh nghiệm của mình trong việc tu trì để tự do tùy tiện
giải thích kinh giáo và chê bai các vị đại tổ sư chánh thống các đời
cùng Tam Bảo thì chính đó là các tà sư chứ chẳng phải là minh sư.
Cho nên, nếu ai chưa biết chọn minh sư
như thế nào thì trước hết phải thâm nhập kinh giáo, xác nhận Phật pháp,
rồi mới đi tìm minh sư để giúp đỡ mình theo kiểu vẽ rồng điểm nhỡn
khiến cho ngàn vạn điều nghi vấn thắc mắc có thể chỉ qua một lời chỉ
giáo mà được triệt để giải quyết. Đó mới chính là minh sư của bạn.
Nếu không biết tí gì mà đi học hỏi minh sư, thì ngay đối với bạn mà nói ông ta vẫn là một phàm nhân bình thường!
Nếu đã hiểu sâu kinh giáo thì dù có đi
nát giầy sắt, tìm khắp thiên hạ, chưa gặp minh sư, cũng sẽ không bị lạc
đường. Hơn nữa nếu đã nắm vững phương hướng rồi thì chỉ cần bóc từng
lớp một những điều vướng mắc trong lòng thì tuy không thể phá thủng được
đáy thùng vô minh đen kịt ngay trong một lúc, nhưng vẫn là an toàn hơn.
Người tu pháp môn niệm Phật, nếu không
có thời gian, hoặc hoàn cảnh không cho phép thì chỉ cần nắm vững một
câu sáu chữ hồng danh "Nam Mô A Di Đà Phật" là đủ.
Song các vị tổ sư hoằng dương Tịnh độ
các đời như Ngài Tuệ Viễn ở Lư Sơn cùng các Ngài Đạo Xước, Đàm Loan,
Thiện Đạo, Ca Tài đời Đường, cho đến cái Ngài Liên Trì, Ngẩu Ích cuối
đời Minh cùng đại sư Ấn Quang đầu thời Dân Quốc v.v… đều là những bậc
học rộng, thông hiểu cả ba giáo: Nho, Thích, Đạo và cũng đều là những
nhà tư tưởng lớn trong lịch sử Phật giáo.
Như vậy thì làm sao lại có thể nói
rằng: Niệm Phật chẳng cần đến kinh giáo? Chẳng thông pháp nghĩa mà chỉ
niệm Phật, làm sao biết được niệm Phật có thể vãng sinh Tịnh Độ? Hơn
nữa, cái gọi là Tịnh Độ gồm có mấy loại? Tuy rằng người hạ đẳng chẳng
biết hỏi, chỉ biết làm theo. Nhưng là người đã biết hỏi, hơn nữa thường
xuyên cần phải giúp đỡ người khác học Phật, tin Phật, niệm Phật, nếu
không biết tí gì về kinh giáo pháp nghĩa thì làm sao có thể sản sinh ra
lực lượng khuyến hóa được?
Nếu không thì là người mù dẫn dắt
người mù, tu hành luyện tập mù quáng, tà chính chẳng phân, tâm thái
chẳng tỏ, mục đích không rõ ràng, thế thì làm sao có thể tự lợi lợi tha,
đạt tới mục đích vãng sinh Tịnh Độ được?
Đúng là con người đang giữa lúc dụng
công, dù là tham thiền niệm Phật hay tu hiển, tu mật, đều yêu cầu "tâm
vô nhị dụng" (tâm chẳng dùng hai), không thể vừa tu hành vừa nghiền ngẫm
kinh giáo, hoặc lúc nào cũng đem nội dung, pháp nghĩa trong kinh giáo
ra đối chiếu với tình hình tu hành của mình, đó là một thứ nhiễu loạn,
là đại chướng trong việc tu hành.
Nhưng trong việc nhận rõ chỉ tiêu
trước khi tu hành và việc ấn chứng tình huống, chỉ đạo việc học tập sau
này sau khi tu hành, việc nghiên cứu tụng đọc kinh giáo lại là phần
không thể thiếu được.
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét