Căn cứ vào lịch sử Phật giáo thì chỉ
có một Phật Thích Ca Mâu Ni, chưa có một vị Phật thứ hai. Nếu có người
tự xưng là Phật, dù là thân gì của Phật đi nữa cũng là đại vọng ngữ. Bề
ngoài thì anh ta cũng hành đạo dạy đời nhưng trên thực tế thì làm mê
hoặc nhân tâm, không để cho nhân tâm đại chúng nỗ lực trong cuộc sống
bình thường mà chạy theo cầu phước và được gia hộ.
Không phải chỉ có tôn giáo mới có hiện
tượng thần bí, người không tin tôn giáo cũng có hiện tượng thần bí
nhưng giải thích đó chỉ là ảo giác. Còn người bình thường, thì mê hoặc,
không hiểu thế nào cả, nói là không nhưng thực tế là có, nói là có nhưng
không lấy gì làm bằng chứng. Còn những người có niềm tin tôn giáo thì
bất luận thuộc tầng lớp nào, miễn là có lòng tin thuận thành, làm đúng
pháp thì đều có cảm ứng và linh nghiệm hoặc nhiều hoặc ít. Còn thái độ
của Phật giáo xưa nay, đối với các hiện tượng thần bí, vẫn không phủ
định, nhưng cũng không xem trọng.
Nếu có người nào đó có được cảm ứng thần bí thì vội cho đó là mình được
phép thần thông hay tin rằng Phật, Bồ Tát hiển linh, như vậy là không
đúng. Phật và Bồ Tát tuy vẫn cảm ứng với chúng sinh nhưng không hiện
thành tướng, tuy không thành tướng nhưng vẫn có sức mạnh, đó chính là
tác dụng cảm ứng tùy cơ độ sinh của Phật, Bồ Tát. Thế nhưng các Ngài
không dùng một mô thức nhất định nào, cũng không dùng một người nhất
định, nhưng những người và vật đó không thể tự xưng mình là đại biểu cho
Phật và Bồ Tát.
Nếu có người dù là tăng hay tục, dù là Phật tử hay ngoại đạo, bỗng xưng
là hóa thân của Phật hay Bồ Tát tuy anh ta không có mưu đồ dùng đại vọng
ngữ để được tôn kính, cúng dường, thì anh ta cũng chỉ có thể là quỷ
thần hay ma nhập vào con người anh ta rồi làm những điều dị lạ để mê
hoặc quần chúng. Anh ta có thể có vài linh nghiệm nhưng anh ta không có
tác dụng gì đối với họa hay phúc của người khác. Do vậy, những người
chính tín Phật giáo không nên làm những trò như thế, và cũng không tin
những người làm trò như thế.
Căn cứ vào lịch sử Phật giáo thì chỉ có một Phật Thích Ca Mâu Ni, chưa
có một vị Phật thứ hai. Nếu có người tự xưng là Phật, dù là thân gì của
Phật đi nữa cũng là đại vọng ngữ. Bề ngoài thì anh ta cũng hành đạo dạy
đời nhưng trên thực tế thì làm mê hoặc nhân tâm, không để cho nhân tâm
đại chúng nỗ lực trong cuộc sống bình thường mà chạy theo cầu phước và
được gia hộ.
Đối với Bồ Tát cũng vậy. Khi Phật còn tại thế, chỉ có một Bồ Tát là Di
Lặc, được Phật thọ ký, sau đây 56 ức vạn năm sẽ thành vị Phật thứ hai ở
thế giới này. Còn các Ngài như Quan Âm, Văn Thù, Phổ Hiền, Địa Tạng
v.v... đều không phải là những nhân vật lịch sử, mà là những vị Bồ Tát
được Phật giới thiệu để chúng ta biết mà thôi. Còn những vị như Mã Minh,
Long Thọ, Vô Trước, Thế Thân v.v... đều là luật sư Đại thừa Ấn Độ.
Người đời sau xét ngôn hạnh của các Ngài đã suy tôn là Bồ Tát. Ở Trung
Quốc, đại sư Trí Khải lập ra Tông Thiên Thai được người đời sau gọi là
Tiểu Thích Ca ở Đông Độ, nhưng Ngài tự gọi là Phàm phu có đức tin. Các
thiền sư Vĩnh Minh Diên Thọ cũng được suy tôn là hóa thân của Phật A Di
Đà, nhưng cá nhân Ngài không hề tự xưng như vậy. Còn Ngài Địa Tạng ở Cửu
Hoa Sơn vốn là con Vua nước Tân La (Campuchia ngày nay) xuất gia lấy
pháp danh là Địa Tạng. Người đời sau nói Ngài là hóa thân của Bồ Tát Địa
Tạng, nhưng bản thân Ngài không tự xưng là như vậy.
Những người có chính tín ở Tam Bảo, đối với tất cả chúng sinh, nên xem
như là Phật và Bồ Tát vị lai, cũng là do Phật và Bồ Tát hóa hiện, nhưng
thân hiện tại của họ là phàm phu.
Nếu có những người tự xưng là Phật hay Bồ Tát, có thể nói đời quá khứ,
chuyện vị lai của anh, thậm chí biết rõ cả bối cảnh lịch sử của anh và
những người thân thuộc với anh thì anh cũng không nên bị mê hoặc. Quỷ
thần cũng có khả năng như vậy. Bản thân anh nên trì chú, tu định đúng
pháp cũng sẽ có quyền năng đó. Nhưng đấy không phải là phép thần thông,
mà chỉ là sức mạnh của trì chú, sự cảm ứng của quỷ thần, hay là kết quả
của việc sai khiến quỷ thần, nhiều nhất thì đấy là sức mạnh của thiền
định. Những người đó nói chuyện vị lai của anh không hẳn là chính xác,
còn nói chuyện quá khứ đời anh thì làm sao cụ thể chi tiết bằng cá nhân
anh được. Còn như nói chuyện kiếp trước thì lại càng mênh mang, không có
bằng cớ gì ! Cần chú ý là đúng theo luật nhân quả, chuyện gì phải xảy
ra, thì sẽ xảy ra, quỷ thần muốn giúp cũng không làm được gì. Chỉ có làm
điều thiện, tránh điều ác, siêng năng, tinh tiến mới có thể thay đổi
tình thế mà thôi. Người học Phật nên tin là tương lai của mình chính ở
trong tay mình, nên cố gắng tránh ác, làm điều lành, làm điều Phật làm,
nói lời Phật nói, học những điều các vị Bồ Tát học...
Trong số hàng ngàn người, cũng có một vài người, do phúc báo đời trước
do kết quả tu hành đời trước nên có khả năng bẩm sinh biết chuyện quá
khứ và vị lại. Lúc tuổi còn nhỏ, khả năng này biểu lộ rõ rệt. Lớn lên,
vì công việc bận rộn nên khả năng đó kém đi rồi biến mất.
Ở thời hiện đại, do trí thức phổ biến, trình độ học vấn được nâng cao,
những người có năng lực thần bí bẫm sinh có thể vận dụng lô-gic và quan
điểm khoa học để tìm hiểu giải thích các nguyên lý của họ. Những người
học Phật, cũng có thể dùng tri thức Phật pháp, từ ngữ Phật pháp để giải
thích cho người khác biết thực chất của hiện tượng thần bí. Cũng có một
số người vì nhân duyên nào đó có phương pháp tu hành riêng gọi là Mật
pháp. Đại pháp hay Vô thượng pháp để dạy cho người khác tu hành như
mình, rồi cũng có thể có những cảm ứng thần bí và quả thực cũng đạt được
một vài hiệu quả. Song có thể xảy ra hậu quả không hay: vì mời quỷ đến
thì dễ, mời quỷ đi thì khó, đã dùng phương pháp như vậy thì rất dễ bị
quỷ thần khống chế, bản thân mình mất ý chí tự do. Nhẹ thì cũng giống
như những người bình thường, nặng thì sinh ra tinh thần bất ổn, từ lời
nói cho tới cử chỉ, mắt nhìn đều khác người thường. Nếu muốn thoát ly sự
khống chế đó, và sẵn có ý chí cương quyết thì cũng phải cố gắng một hai
năm mới khôi phục trở lại tâm trạng bình thường.
Lại có người không tự xưng mình là Phật, Bồ Tát, nhưng lại xem là người
truyền thừa trực tiếp lời dạy và sự ấn chứng của Phật và Bồ Tát. Ở đây
có ba khả năng : Một là tu hành thiền định, và trong thiền định hiện ra
cảnh giới thần bí. Thứ hai là trong mộng hiện cảnh giới mộng. Thứ ba là
trong lúc thức tỉnh nghe được, thấy được hiện tượng thần giáng. Nếu là
cảnh giới trong thiền định, thì đó quyết không phải là cảnh giới định
sâu sắc. Bởi vì cảnh giới định sâu sắc không phải có tâm, không phải vô
tâm, không có cảnh giới, không có Phật và Bồ Tát xuất hiện. Nếu có Phật,
Bồ Tát xuất hiện trong cảnh giới định, thì cũng giống như mộng ảo.
Người ngủ say cũng thường có mộng. Nhưng tính chất của hai loại mộng
khác nhau. Trong loại mộng thứ nhất, con người tương đối tỉnh hơn. Trong
định mà thấy có cảnh giới này khác là do tâm loạn vẫn còn, nhất tâm
chưa thành tựu, nhưng sự cảm giác về niệm cảnh cũng mất. Dó đó, trong
mộng hay là trong định mà thấy Phật và Bồ Tát đều không phải là Phật và
Bồ Tát thật mà là Phật và Bồ Tát phát sinh từ nội tâm.
Một loại cảnh giới khác giống như hiện tượng cảnh giới giáng linh của
linh môi vậy. Đó là quỷ thần huyễn hiện giống như Phật, hoặc phát ra âm
thanh, tự xưng là Phật, Bồ Tát. Người không có chính kiến rất dễ bị mê
hoặc bởi hiện tượng này, và bị quỷ thần mê hoặc và trở thành công cụ thi
thố sức linh thiêng của thần. Tuy rằng trong kinh Phật có nói Phật pháp
có thể do quỷ thần, hay là thần tiên nói, nhưng nếu lời nói ấy không
phù hợp với ba pháp ấn, thì đó không phải là Phật pháp mà là ngoại đạo.
Nói chung, quỷ thần cũng hay mượn danh hiệu Phật, Bồ Tát trong lời lẽ
mượn nhiều từ ngữ Phật học, nhưng tri kiến của họ không thoát ra ngoài
được phạm vi của quỷ thần thuộc cõi dục giới. Cho nên để xem xét những
lời lẽ có phải là Phật pháp hay không thì phải dùng... ba pháp ấn là chư
hành vô thường, chư pháp vô ngã và Niết bàn tịch tịnh để ấn chứng.
Đó là trừ bỏ phiền não, phá chấp trước.
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét