Sự xa lánh thế tục của vị Bồ-tát trước khi thành Phật
Người Bồ-tát bàng hoàng nhìn thấy toàn
thể cung điện chẳng khác gì một nấm mồ và thốt lên ba lần: "Bất hạnh
thay! Bất hạnh thay! Ta phải rời bỏ chốn này...
Trong khi nghe các
nhạc công đàn hát để giải khuây, người Bồ-tát (tức là Đức Phật tương
lai) ngủ thiếp đi. Cả đoàn hát cũng mệt lả và lăn ra ngủ. Bỗng nhiên
người Bồ-tát giật mình thức giấc nhìn thấy các nữ nhạc công vẫn còn đấy,
họ tựa người vào nhau, quần áo xô lệch để lộ những thân hình tương tợ
như những bức tượng gỗ, nước mũi thò lò, hai mắt sưng lên như đang
khóc, nước dãi lòng thòng chảy ra từ miệng, đàn và sáo vung vãi trên mặt
đất.
Người Bồ-tát bàng hoàng nhìn thấy toàn thể cung điện chẳng khác gì một
nấm mồ và thốt lên ba lần: "Bất hạnh thay! Bất hạnh thay! Ta phải rời bỏ
chốn này! Trước đây ta vẫn quyến luyến với cung điện nơi vua cha của ta
đang trú ngụ, thế nhưng hôm nay nó lại hiện ra với ta như thế này
đây!". Người Bồ-tát cảm thấy kinh tởm và thốt lên: "Bất hạnh thay!", và
từ đáy sâu thẳm của lòng người Bồ-tát hiển hiện lên niềm khát vọng được
từ bỏ tất cả.
Mahisasaka
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét